Tôi ôm điện thoại trong tay, run run bấm số của nó – số điện thoại người duy nhất tôi không lưu tên. Số điện thoại tôi gọi nhiều nhất, nhắn tin nhiều nhất và hay gọi nhầm nhiều nhất…
Quyết định… tỏ tình!
Tôi yêu nó.
Chắc chắn hơn cả chắc chắn vì hai đứa vẫn í ới chị – em, mày – tao mỗi ngày (tôi đòi làm chị, còn nó khăng khăng đòi làm anh, rốt cuộc hai đứa mày – tao!). Tôi không thể yêu nó vì rằng chúng tôi là chị em.
Mà chị em, làm sao…?
Tất cả bắt đầu vào một buổi sáng mùa hè đầy nắng. Nắng chóe như trêu tức tôi khi tôi chẳng thể nào liên lạc với nó. “Thuê bao quý khách vừa gọi…”.
Ôi chao, hình như là nhớ!
Có lẽ nó đang hả hê đâu đó cùng hội con trai, gào thét inh ỏi trong đội bóng. Cũng có thể nó đang nằm ườn ra, vừa ngậm kẹo mút vừa xem Châu Tinh Trì vừa cười sặc sụa. Điệu cười khả ố! Không liên lạc được với nó, tôi bất chợt thấy mình thành rảnh rỗi quá đáng. Cảm giác thiếu vắng là lạ tràn khắp tâm trí. Tôi không ngừng nhấn số điện thoại quen thân. Vẫn biệt tăm.
Cả một mùa hè đó, tôi và Duy không gặp nhau. Duy vi vu trong miền Nam với kỳ nghỉ dài. Tôi thì vật vã với kỳ luyện thi tiếng Anh. Với nỗi nhớ thằng bạn thân đang dần bước vào một vị trí khác trong tim tôi. Với bí mật khó lòng thổ lộ. Một mùa hè dai dẳng và buồn kinh khủng, khi tôi vừa hạnh phúc, vừa đau khổ thú nhận rằng tôi đã yêu thằng bạn chí cốt của mình, một tình yêu tôi không chờ đợi, mà rõ ràng nó cũng không chờ đợi!
Tôi ngỡ đó chỉ là ngộ nhận, là một cơn say nắng mà thôi. Rồi tôi sẽ nhanh chóng quên đi tất cả, khi kì nghỉ hè qua đi, khi chúng tôi lại gặp nhau, cái khoảng cách Nam – Bắc được xóa nhòa sẽ lại giúp tôi bình thường với nó.
Nhưng rồi mùa hè ấy đi qua, một mùa hè mới đang đến, tôi vẫn chẳng thể nào thoát khỏi tự dằn vặt mình. Giấu cái nhìn âu yếm, cổ tỏ ra “hung bạo” để nó không nghi ngờ. Cười một mình khi nghĩ về những hôm hai đứa lang thang dưới mưa trên con phố vắng và lạnh, tôi ngồi sau nó, run lên vì rét nhưng lạ lùng lại thấy tim ấm áp vô cùng.
Tôi quen với những giấc mơ có Duy xuất hiện, quen với niềm vui và nỗi buồn cùng lúc ào đến, đều mang tên Duy…
Nó vẫn vô tư kể cho tôi nghe về những cô nàng mới quen, về những chiến dịch mới của nó để xin tôi “tư vấn”. Ừ thì tôi tư vấn. Tôi mỉm cười mà lòng tái tê…
Tỏ tình?
Sáng tinh mơ ngày 1-4, tôi bừng tỉnh giấc. Hình ảnh tuyệt đẹp trong giấc mơ có tôi và Duy sánh vai nhau đi qua một cánh đồng cỏ mượt xanh đã nhanh chóng tan biến. Bần thần giây lát, rồi một ý nghĩ xẹt qua như ánh chớp trong đầu tôi. Tôi ôm điện thoại trong tay, run run bấm số của nó – số điện thoại người duy nhất tôi không lưu tên. Số điện thoại tôi gọi nhiều nhất, nhắn tin nhiều nhất và hay gọi nhầm nhiều nhất…
Quyết định: Tỏ tình!
- Alô.. – là cái giọng ngái ngủ của nó, với một khuôn mặt mà tôi không khó gì hình dung trong đầu.
- Anh à, anh đã dậy chưa?
- ….???
- Anh! Em đây! Anh tỉnh táo nghe em nói này!
- Mày…Vi… Mày đấy à? Mày bị gì thế? Nói chuyện kiểu gì thế!?
- Em không đùa đâu. Anh chẳng luôn muốn em gọi là anh đấy thôi! Anh à, em… em… yêu anh!
Một chuỗi âm thanh to, rõ và cực kỳ khó tả vang lên.
- Chị ơi! Cho em xin! Vi! Mày bị làm sao thế? Mày có bình thường không? Mày bình thường lại đi! Có phải mày đấy không?
- Em! Là em. Em vẫn bình thường!
Thật ra tôi đã không còn bình thường được nữa. Vì tôi không thể ngờ nó lại phản ứng kinh hoàng đến thế! Bất chấp bầu không khí cần thiết cho một lời tỏ tình là phải chân thành, trang nghiêm và sâu lắng, tôi cười phá lên. Không nhịn nổi. Thấy cả mình và nó ngốc không thể tả!
- Tao yêu mày!
Đó là câu chốt hạ của tôi, khác hẳn với một kịch bản mà tôi đã vạch sẵn rằng: “Duy à, em đã yêu anh từ lâu lắm rồi nhưng bây giờ em mới nói… Em yêu anh thật lòng, và anh, sao mình không thử là một đôi?”. Tôi cười ầm lên khi nghe cái giọng mếu máo ngốc nghếch của nó lúc được tôi “tỉnh tò”, khi hình dung ra cái mặt nó nghệt ra vì chẳng hiểu mô tê gì sất.
- Tao yêu mày! Tôi nhắc lại. Đồ ngốc! Ngày cá tháng tư vui vẻ, con cá to đầu tiên của tao! He he he…
Chỉ khi nó được nghe lại tiếng tao “bình thường”, và nghe giọng cười có một không hai của tôi, nó mới hoàn hồn và gầm lên, không rõ vì vui mừng hay tức giận.
- Mày được lắm! Dám lừa tao! Tí tao sang cho mày biết tay!
Dấu yêu ơi…
Rồi sau đó chúng tôi còn huyên thuyên chán chê trước khi cúp máy. Lòng tôi có chút nghẹn ngào, một cảm giác vô cùng khó tả, nhưng trước hết có lẽ là thanh thản. Lời yêu tôi đã nói, mượn vỏ một trò đùa. Tôi thấy nó đã không sướt mướt như tôi tưởng tượng, không lâm li bi đát như tôi hình dung, và kết quả cũng chẳng hề như tôi mong muốn. Vậy mà tôi thấy nhẹ lòng.
Rốt cuộc tôi đã nói ra được điều bí mật. Rốt cuộc tôi đã nói ra được tiếng yêu ấp ủ trong lòng (!). Rốt cuộc tôi hiểu ra rằng cả tôi và thằng bạn thân vẫn còn trẻ con quá! Rằng dấu yêu ơi, xin đừng vội theo tôi! Hãy cho tôi những tháng ngày này mãi trong trẻo và bình yên, dù trái tim mười bảy đôi khi cũng lỗi nhịp, dù những xúc cảm đầu đời làm một con nhóc mười bảy bâng khuâng.
Ừ thì yêu, có sao, nhưng tôi biết có một điều còn quý giá hơn tình yêu tôi từng ao ước, ấy là tình bạn như tôi đang may mắn có lúc này, một người bạn ngọt ngào tôi đang có hôm nay, ngày mai, và cả cuộc đời rộng dài phía trước.
Và tôi biết, một lát nữa thôi, tôi sẽ lại gặp nó – “người yêu dấu” của tôi, với một nụ cười, gian xảo hơn bao giờ hết, nhưng cũng nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Để tôi có thể thở phào, thật tuyệt vời khi mình có nhau là bạn…
Đó là bí mật lớn nhất của tôi lúc này. Tôi đã thề sẽ không giấu giếm nó bất cứ chuyện gì. Và nếu không nói ra, tôi sẽ là một kẻ không biết giữ lời hứa.
Nhưng có lẽ nếu nó biết được trò đùa kia không hẳn là một trò đùa, lời nói kia không phải là trong cơn cao hứng, và rằng ngay cả lúc này đây tôi vẫn thấy vương vấn trong lòng một chút nuối tiếc hoặc buồn bã nhạt nhòa, thì chắc chắn tình bạn giữa tôi và nó sẽ chẳng thể ngọt ngào như bây giờ được nữa. Cho nên tôi vẫn thú nhận, viết những dòng này. Để gửi cho nó, dù tôi biết nó chẳng bao giờ đủ kiên nhẫn đọc những thứ “toàn chữ là chữ” như thế này…
>
Chiều hôm ấy có mưa bay
>
Gửi em, cô bé của anh
>
Chị ơi, anh yêu em
>
Con gái, nhất thiết cứ phải lấy chồng