Thứ Bảy, 16 tháng 5, 2015

Em đã sống thế nào suốt những năm qua thế cô gái?

Từ nhỏ đến lớn, em đóng vai một cô bé chăm ngoan, học hành giỏi giang. Em ăn sáng đều đặn, đi cùng cha mẹ đến trường, luôn làm theo những gì mà mọi người nói là đúng. Em không dám cúp học, không quậy phá. Mỗi buổi tối em học bài đều đặn rồi mới đi ngủ.



Em đã sống thế nào suốt những năm qua thế cô gái?

Em trở nên bình thường, trong cuộc sống được định sẵn. Em không có điều gì nổi bật hơn người. Em không quá xinh đẹp, không hát hay, cũng không biết chơi một loại nhạc cụ nào cả. Em không thể trở thành thiên tài, nhưng cũng không phải là một kẻ ngây dại. Em không đủ tốt để che chở, giúp đỡ và thứ tha cho tất cả mọi người, nhưng cũng chẳng có can đảm để trở thành kẻ xấu.

Em đã sống thế nào suốt những năm qua thế cô gái?

Em bước vào cuộc sống ồn ào, cả ngày làm việc trong cái văn phòng chật hẹp. Buổi tối trong góc phòng nhỏ riêng mình, em vùi đầu vào những bộ phim hài lãng mạn. Cuối tuần, em cho phép mình ngủ nướng và dọn dẹp. Cuộc sống cứ đều đặn trôi qua. Em 15, em 18, em 23, hay em 24, 25 vẫn sống những chuỗi ngày tự do như thế.

Em lớn lên theo từng năm tháng, nhưng khi ai đó hỏi em về tuổi trẻ. Em im lặng, em suy tư. Em tự hỏi. Em đã làm gì nhỉ?

Khi ai đó hỏi em về ước mơ. Em băn khoăn với những thứ ước mộng viển vông xa vời. Em đã sống bao nhiêu năm trong cuộc đời mà không biết mình muốn gì, mình phải làm gì.




Cô gái à,

Đã bao giờ em cảm thấy chán nản với chuỗi ngày tháng đều đặn kia chưa? Đã bao giờ em thử cúp học, thử bỏ bữa sáng, thử nổi loạn, thử gào thét, đập phá hay chưa?

Em nhìn thấy những cô gái xinh đẹp khác, những cô gái tài năng khác, em có bao giờ thấy đố kị không? Em có thể đố kị, nhưng đừng tự ti em nhé! Bất kì ai cũng sở hữu một tài năng nào đấy, chỉ là em chưa nhận ra nó mà thôi. Em cũng biết buồn đau trước những mảnh phận bất hạnh, em cũng thấy hạnh phúc khi chăm một nhành ra hoa, em cũng là một cô gái đa cảm với cuộc sống đấy thôi!

Em bước vào cuộc sống, cũng vấp ngã, cũng đau đớn, cũng tổn thương. Nhưng em vẫn một mình đứng dậy, em mạnh mẽ hơn bao nhiêu người em có biết không? Em chọn làm bạn với cô đơn để bảo vệ trái tim khỏi những thương tổn. Có thể khi thấy ai đó tay níu tay, em cũng chạnh lòng buồn, nhưng em đã can đảm hơn bao nhiêu người khác, em có biết không?

Như vậy vẫn chưa đủ đâu cô gái ạ!

Cuộc sống này ta có thể sống bao nhiêu lâu? Em chỉ có một lần được sống như thế. Em chẳng thể nào quay trở lại những ngày tháng đã qua. Tuổi trẻ cũng chỉ có một giới hạn nào đấy sẽ mỏi mệt. Em không thể cứ lẳng lặng nhìn mọi thứ lướt qua kẽ tay như thế.

Hãy bắt đầu những điều mới, vượt qua bức rào đã từng ngăn cách em, một lần nổi loạn và điên rồ theo cách em muốn. Hãy bắt đầu từ những việc nhỏ nhặt nhất, như học nấu một món ăn cầu kỳ, tập chơi một thứ nhạc cụ. Hay một lần chạy trốn đến nơi thật xa, nơi không ai có thể tìm thấy em, chụp một vài bức hình lưu niệm, ghi lại một vài dòng tâm trạng.

Hãy một lần mở lòng và đón nhận yêu thương, có thể là ngọt ngào, cũng có thể là đớn đau, nhưng có hề gì khi em đã từng yêu thương và gọi tên ai đó bằng cả trái tim mình chứ.

Em cứ đi thật xa khỏi bức tường rào của mình đi, em sẽ thấy thế giới này không đáng sợ như em vẫn tưởng, em sẽ thấy em can đảm hơn rất nhiều, em hạnh phúc hơn rất nhiều. Sau cùng, em sẽ tìm thấy giấc mơ của mình, em sẽ thấy điều mình muốn và điều mình cần, cô gái ạ!

~ST~