Thứ Tư, 27 tháng 5, 2015

Đừng sống vội vàng để rồi phải nói "giá như"...

Cuộc đời có bao nhiêu mà phải vội. Cứ từ từ thưởng thức hết cảm giác một mình đi. Vội làm gì để phải nuối tiếc những gì đã qua, những gì dang dở và những gì chưa làm được. Đúng thì không cần bàn cãi nhưng chỉ cần một quyết định sai lầm sẽ dẫn tới những hệ lụy của nó.

Vội vàng – tình bạn. Bạn của bạn, nhưng người luôn bên cạnh bạn, những người đã sát cánh cùng bạn qua những tháng ngày học sinh, những vui buồn của quãng đời sinh viên. Nghe những lời nói xa gần, những điều chưa rõ, những lời không hay ho của người khác về bạn mình… Bạn chỉ nghe một bên tai, chưa thấu tình đạt lý, bạn vội vã vứt bỏ cái tình bạn đó chỉ trong tích tắc.

Vội vàng – cuộc sống. Cuộc sống tất bật xô bồ bắt ta phải hòa nhập, bắt ta phải xoay chiều theo cái guồng của sự vội vã, bắt nhịp với cuộc đời nhưng rồi ta nhận ra: Phí hoài tuổi trẻ để chạy theo những thứ phù phiếm, mộng phù du, chạy miết, chạy miết mà không tìm được một điểm dừng để “thưởng thức” những hương vị cuộc sống. Nếu có một cuốn phim quay chậm, ta thấy thật nuối tiếc, với những người ta gặp, quen trên đường đời…

Vội vàng – tình yêu. Khi đã tới tuổi lấy chồng, bạn còn đang thực hiện đam mê của mình, bắt đầu có những lời bàn tán. Đầu tiên là bố mẹ “sao con suốt ngày ôm mình trong đống…”, “con người ta bằng này tuổi đã có con lớn rồi, mày nhìn cái A,B,C kìa…”, “tuổi thì lớn rồi mà không chịu lấy chồng…”. Hàng xóm: “bao giờ lấy chồng đấy cháu”, “bao giờ cho bác ăn kẹo đấy?"... Những lời thì thầm đàm tiếu, bàn tán “chảnh ghê bây”, “chắc ế rồi chẳng thằng nào thèm yêu”, “nghe đâu kén quá thế ai mà thèm”, “chắc khó tính, kiêu căng nên trai không ai thương”…vv…vv.


Tự nhiên bắt đầu “lo”, bạn “yêu đại” một người, bạn vội vàng “vơ” lấy một người. Chưa tìm hiểu kỹ, chưa thấy được rung động của trái tim mình, bạn nhanh chóng gật đầu để bước vào cuộc sống mới: Một gia đình!

Mâu thuẫn nảy sinh từ những việc nhỏ nhặt. Bạn bắt đầu thấy ngán ngẩm, nhận ra không có tiếng nói chung. Một nỗi ân hận, sự dằn vặt, bạn thấy đã quá vội vàng khi đánh cuộc cả cuộc đời của mình - vội vã yêu. Tới lúc này, chợt nhận ra “vội vàng” nhưng đã quá muộn…


Ai cũng chỉ một lần sống. Sống sao cho thỏa niềm vui của mình, sống cho đam mê, cho mục đích lý tưởng của bản thân. Dù cuộc sống có muôn vàn thách thức, có những cơ hội gì mà chưa suy nghĩ thấu đáo, chưa vẹn toàn thì đừng đưa ra một quyết định chắc chắn trong thời gian ngắn ngủi đó. Để rồi một ngày không phải thốt lên rằng: "Giá như…".