Thứ Ba, 23 tháng 6, 2015
Ký ức
00:48
Góc nhỏ
“Anh có yêu em không?”
“Có”.
“Yêu như thế nào?”
Duy tròn mắt nhìn Vân một thoáng, hơi bối rối:
“Thì… cũng như mọi người YÊU NHAU”.
VÂN ĐỎNG ĐẢNH:
“Ứ, Ứ CẦN ANH NÓI thế. Phải cụ thể hơn cơ”.
-----------------------------------------------------------------
Duy dụi tắt điếu thuốc lá, cố nén tiếng thở dài, giọng nói đã có phần khang
khác: “Em vẫn bảo tình yêu là một khái niệm trừu tượng cơ mà”. Cũng may Vân đã
chịu ngồi im, đầu tựa vai anh, mắt lơ mơ nhìn cả vạt đồi thoai thoải tím ngắt
sim mua. Một nơi nghỉ ngơi thật tuyệt – Duy nghĩ, nếu như chỉ có một mình anh,
anh sẽ nằm xoài ra thoải mái, nhìn trời qua những kẽ lá và nghĩ mông lung. Duy
chợt thấy buồn cười, có ai như anh không, ước có một mình trong lúc ngồi cạnh
người yêu. Duy thấy vai mình nặng trĩu, dường như Vân đã ngủ. Anh đỡ mái đầu
Vân ngả lên đùi mình, chăm chú ngắm từng nét mặt cô. Phải thừa nhận là Vân giống
Linh, giống như hai chị em ruột mặc dù họ chẳng hề biết nhau ngoài đời. Nghĩ đến
Linh, Duy vẫn thấy lòng mình se thắt, dù đã 6 năm rồi… Cũng rèm mi hoe hoe vàng
cong vút (chứ không phải mi đen) khiến cho đôi mắt có vẻ gì là lạ, đầy ấn tượng.
Cũng nốt ruồi son ngay trên cánh môi (nhưng nốt ruồi của Linh nằm chếch về bên
trái, bướng bỉnh và tinh nghịch hơn), cũng đôi má bầu bầu, mái tóc ngang lưng,
càng nhìn càng thấy giống. Bỗng Vân cựa quậy rồi mở mắt: Sao nhìn em lạ vậy? Cứ
như nghi ngờ điều gì ấy”. Hình ảnh Linh vụt biến mất, chỉ còn lại là Vân. Duy lắc
đầu, âu yếm vuốt vuốt mấy sợi tóc xoà trên trán người yêu, kỳ thực để cho Vân
nhắm mắt, thôi quấy rầy anh bằng những điệp khúc câu hỏi cũ mèm.
Ừ NHỈ, TẠI SAO NHỮNG KỲ NGHỈ NGƠI LẠI CỨ gắn với mùa hè. Mà tại sao bao nhiêu
năm rồi anh vẫn giữ thói quen đến những vùng đồi núi? Nó nhắc anh, bắt anh phải
nghĩ về Linh nhiều hơn – cũng có nghĩa là giày vò, hành hạ anh đến khổ sở. Ngày
ấy, Linh cũng yêu hoa sim tím vô cùng. Không, em yêu tất cả các loại hoa màu
tím thì đúng hơn. Hai đứa bằng tuổi nhau, tròn hai mươi. Trong nụ hôn đầu
choáng váng và run rẩy đến nghẹt thở, Duy hỏi nhỏ: “Gọi Duy là anh nhé?” Linh xấu
hổ, cắn vào cằm anh thật đau. Yêu nhau đến độ tưởng như chết được vì nhau, Linh
vẫn không thay đổi cách xưng hô: “Duy ơi, Linh nhớ Duy kinh khủng”. “Duy ơi!
Khăn len Linh đan cho Duy này”. “Duy ơi, muốn ốm không đấy, trời mưa thế này mà
dám đi đầu trần”. Mới đầu Duy còn cự nự, cứ đòi Linh gọi là anh, Linh chỉ cười:
“Khi nào mình… cưới nhau, Linh sẽ gọi Duy là anh, chịu không?” Duy chịu thua
trước nụ cười thiên thần ấy để ôm ghì Linh trong vòng tay cuồng nhiệt của mình…
Chiều nắng nhạt dần và gió lồng lộng. Vân tung tăng đi trước Duy, thỉnh thoảng
lại cúi xuống ngắt vài bông hoa dại. Tóc Vân bay xấp xoã, đáng yêu hệt như hôm
anh gặp Vân lần đầu. Duy chạy tới, bịt mắt Vân, cắt ngang tiếng cười khanh
khách của người yêu bằng một nụ hôn dài “Anh yêu em, biết không hả công chúa?”
Vân buông ngay nắm hoa dại, vòng tay qua cổ anh, đắm đuối: “Ðừng làm em phát
điên lên vì anh nữa”… Duy dìu người yêu đi chầm chậm. Lạ thay, bên Vân, anh vẫn
không thôi nghĩ về Linh, dù anh yêu Vân thực sự, dù Linh đã thuộc về quá khứ
xót xa…
…Linh chưa kịp bước sang tuổi 21, chưa kịp cùng anh thổi nến trong ngày sinh.
Duy vẫn nhớ, ngày ấy anh đã hỏi Linh thích quà tặng gì nhất cho ngày sang tuổi
mới. Linh áp đầu vào ngực Duy, thầm thì: “Linh chỉ thích có Duy thôi, thật đấy”.
Vậy mà Linh… Ðó là một ngày chủ nhật đường phố đông nghẹt đã cướp đi Linh của
anh. Trong giỏ xe vẫn còn lăn lóc một gói quà nho nhỏ. Cô bạn chơi thân với
Linh thổn thức: “Nó bảo… nó bảo sáng nay đi chọn mua tặng anh một chiếc cavat
thật đẹp”. Duy không tin vào tai mình nữa, anh điên cuồng chạy khắp bệnh viện
như một gã tâm thần. Người ta ngăn không cho anh vào nhà xác, không cho anh vào
với Linh khi Linh không còn biết cười, biết nói, biết nhìn anh… Anh đã gào lên
nguyền rủa hết thảy, gào lên trong nỗi tuyệt vọng tột cùng…
“Anh xem em mặc áo dài màu này có hợp không?” Duy nhìn Vân đang xoay người trước
gương, gật gù “Ðẹp lắm cưng ạ! Mà với anh, em mặc màu gì cũng đẹp”. Vân quay lại,
âu yếm sửa cổ áo cho Duy rồi la lên: “Sao anh không đeo cavat vào. Trời ạ! Mặc
complê đi dự đám cưới mà thiếu cavat”. Duy thành thật: “Anh chẳng có cái nào
đâu”. Vân ấn anh ngồi xuống ghế, với tay lấy chìa khoá xe “Ðể em đi mua cho
anh”. Mặt Duy thoắt tái nhợt, tim anh nhói lên như có vật nhọn nào vừa đâm
trúng “Vân, đừng, kệ anh”. Vân hốt hoảng nhào đến. Lát sau, Duy trở lại bình
thường, lúng túng giải thích: “Anh hơi đau đầu. Nhưng anh không dùng cavat
đâu”. Vân dằn dỗi “Nhưng mà tại sao mới được chứ. Sao ANH GÀN THẾ? HAY ANH
KHÔNG KHIẾN EM THÌ TỰ ANH ĐI MUA CŨNG ĐƯỢC. Ừ, MÀ CHƯA BAO GIỜ EM THẤY ANH DÙNG
CAVAT”. ĐƠN GIẢN THẾ MÀ cũng giận nhau. Vân đùng đùng bỏ về, không đi đám cưới
sau một điệp khúc câu hỏi “Tại sao” mà Duy chẳng thể trả lời. Từ ngày Linh mất,
Duy không bao giờ dùng cavat. Anh cứ có cảm tưởng cổ mình bị thít chặt lại khi
nghĩ đến nguyên nhân cướp mất Linh của anh. Chiếc cavat Linh mua ngày ấy giờ nằm
yên trong ngăn tủ với hàng bao kỷ vật khác: Khăn len, cuốn sổ, một mảnh mùisoa
thêu…
Trong suốt thời gian yêu nhau, Linh chưa bao giờ giận Duy, kể cả những lần anh
lỡ hẹn (vì có việc đột xuất) hay những lần anh đến trễ giờ. Nếu thấy lâu lâu
anh không tới, Linh lại cuống quýt đến tìm: “Duy hư lắm đấy nhé. Linh cứ tưởng
là Duy bị ốm, Linh lo cuống cả lên…”. Có một đôi lần Linh dỗi, nhưng Linh có
cách trừng phạt riêng, không ngúng nguẩy quay đi hay bỏ về mà sẽ mím chặt đôi
môi hồng xinh xắn, ngăn cản nụ hôn của Duy. Nhưng chỉ được vài phút. Duy chưa
bao giờ phải khổ sở chạy theo năn nỉ, dỗ dành Linh. Cũng chính vì thế, anh yêu
Linh hơn tình yêu của tất cả thế gian này cộng lại…
Không phải Vân không biết trước cô, Duy đã yêu một người con gái khác. Giá như
Vân chỉ bằng lòng biết đến đấy thôi, mặc kệ Duy với những gì thuộc về quá khứ,
mặc kệ Duy với những kỷ niệm của riêng mình thì có lẽ Duy sẽ bớt đi những lúc
đi về giữa quá khứ và hiện tại, sẽ gạt bỏ được những so sánh ngoài ý muốn. Và
biết đâu anh lại tìm thấy tình yêu cuồng nhiệt, đắm đuối hệt thuở xưa ở Vân.
Nhưng mọi chuyện lại không như thế. Vân đòi biết quá nhiều. Thoạt đầu chỉ là
“Tên của chị ấy là gì hả anh?” và Vân xuýt xoa: “Em thích cái tên Thuỳ Linh lắm.
Anh tin không, ngày nhỏ em có con bạn thân là Thuỳ Linh, bao nhiêu lần em khóc
đòi bố mẹ đổi tên cho mình”. Vân bảo: “Ai chẳng có những kỷ niệm. Em không hờn
ghen với kỷ niệm của anh. Nhưng có điều, đừng sống mãi với kỷ niệm anh nhé”.
Lúc ấy nhìn Vân thật buồn và tội nghiệp. Duy cồn cào, anh thấy yêu và thương
Vân thành thật, yêu một dáng hình, một tâm hồn, một tấm lòng biết cảm thông,
chia sẻ. Vân đã khóc khi anh kể cho cô nghe vì sao anh mất Linh… Thế nhưng tại
sao anh càng cố gắng không khơi dậy kỷ niệm thì Vân càng dồn ép, đòi anh phải kể
về Linh nhiều hơn. Và càng biết về Linh thì Vân càng hay giận dỗi, so bì, trách
móc. Anh không thể chịu nổi điệp khúc căn vặn “Anh có yêu em không?” và những
câu hờn mát đến độc địa của Vân “Em chỉ vụng về thế thôi. Em biết, anh chẳng
yêu em nhiều”. Duy không biết thanh minh nhiều, anh lại tìm đến với Linh trong
kỷ niệm như một sự cứu rỗi.
… Linh bảo: “Một ngày nào đó không còn thấy yêu Linh, Duy cứ đi yêu người khác
mà Duy thích. Chỉ có điều phải thành thật mà nói lời chia tay. Ðừng lừa dối
Linh”. Duy véo mũi Linh, mắng: “Chỉ vớ vẩn thôi. Mình sẽ là của nhau đến trọn
kiếp”. Mắt Linh thoáng buồn “Linh muốn thế nhưng cuộc đời thì nhiều biến động…”.
Duy át đi: “Giả sử Duy yêu người khác, Linh chấp nhận chia tay, thế hoá ra Linh
không yêu Duy”. Linh bảo: “Linh sẽ buồn, sẽ đau lắm chứ nhưng nếu Duy hạnh phúc
bên người khác hơn bên Linh thì…”. Tại sao Linh lại có linh cảm chẳng lành về số
phận, về tình yêu như thế? Ðể rồi chỉ ít lâu sau, anh phải gục đầu khóc trước
những vòng hoa trắng, khóc giữa những đêm ngồi nghe bản nhạc quen thuộc một
mình lẫn với tiếng mưa gõ nhịp đều đều, đều đều.
-----------------------------------------------------------------------------------------
Duy lại đến tìm Vân như sau hàng bao lần giận dỗi trước đó. Thủ tục làm lành
khó khăn hơn nhưng rồi cũng xong xuôi. Hai đứa lại đi dạo trong công viên. Mùa
thu, hoa sữa thơm dịu dàng và quyến rũ. Những bông hoa nhỏ xíu rớt xuống nền gạch
đỏ như sao sa. Tóc Vân thấp thoáng hoa sữa trắng ngà. Duy vòng tay qua thành ghế
đá, mơ màng nhìn lên vòm lá. Hình như có một tiếng chim chiếp chiếp tội nghiệp
đâu đây. Dường như Vân hỏi anh câu gì đó nhưng Duy vẫn mải tìm kiếm xem tiếng
chim kêu ấy ở chỗ nào. Chắc chắn đó phải là chú chim sâu nhỏ thật dễ thương. Thế
mà ngày bé, bao nhiêu lần anh mang súng caosu lêu lổng khắp các khu vườn… Chợt
Vân giật tay lại, ngoắt người đi, giận dỗi. Duy giật mình, ngắt khỏi những suy
nghĩ lan man: “Gì thế em?” Vân quay lại, nét mặt trở nên cau có: “Em biết mà,
anh không thể nào khác đi. Anh lại nghĩ, lại nhớ, lại tiếc tình-yêu-cũ-của-anh
rồi phải không?” Duy thất vọng, cúi đầu không nói. Vân vẫn không tha: “Hèn gì
em hỏi anh đến ba lần mà anh không trả lời”. “Em hỏi anh gì vậy? Anh im lặng
cũng là một cách trả lời đấy chứ”. Vân nhìn sững Duy, nghẹn ngào: “Anh không
yêu em phải không. Ngồi với em mà anh chỉ nghĩ ĐẾN CHỊ LINH…”. DUY CẮN MÔI ĐỘT
NGỘT “Ừ! ANH YÊU Linh và yêu Linh mãi mãi”. Vân bật khóc, cầm túi xắc rồi bước
đi như chạy. Duy không đuổi theo như bao lần trước đó. Anh nhìn theo cô rồi buồn
buồn nghĩ: Chắc là chẳng khi nào mình gặp lại Vân để làm lành nữa… Ôi! Ngày
xưa, Linh thường mặc áo xanh, Linh thường đi thong thả…
Nguyễn Thị Việt Nga