Chẳng biết ai đặt tên mưa tháng 7 mà nghe buồn quá: mưa ngâu. Chuyện tình yêu chia cắt của nàng Chức Nữ và chàng Ngưu Lang có chăng cũng chỉ là truyền thuyết mà sao vẫn vận vào tháng 7 lay lắt những cơn mưa. Mà mưa thì thường không vui đặc biệt là những cơn mưa dầm rả rích.
Có ai đó nói rằng có đi mưa mới thấy mình lãng mạn. Và mình chẳng đi trong mưa cũng thấy mình sến đến tột cùng. Mưa rơi ngoài hiên và ta ngồi trong nhà ngắm. Lãng đãng mưa, nhao nhác người qua lại và những dòng nước buồn trên mặt đường… Ngày mưa người ta thường ít nói. Chẳng cần nói hay ai cũng bận ngẫm nghĩ miên man với những giấc mơ riêng. Và chỉ để tiếng mưa thầm thì hát như một người nghệ sĩ đường phố chẳng biết hát cho ai mà vẫn hát.
Tháng 7 tặng những cơn mưa dầm rả rích cho đời như một cách ban ơn. Ừ thì con người đã quá vội, quá bận, quá nhanh nên lâu lâu thiên nhiên kìm một chút cảm xúc của họ lại. Để họ còn kịp ngắm nghía xung quanh thay vì chỉ lao đi mà chưa kịp ngắm điều gì.
Rồi tháng 7 quyết mang cái trọng trách gieo rắc cơn buồn cho những ai đang mải miết lo toan. Buồn một chút cho thêm tâm trạng chứ đâu phải nỗi âu sầu cố hữu. Mà nếu tháng 7 không mưa chắc còn buồn hơn có mưa ngâu. Bởi người đang yêu sẽ thấy cần nhau hơn bao giờ hết trong cơn mưa tháng 7. Người chưa yêu sẽ nhanh nhanh tìm bến yêu để mà còn biết cảm giác ngọt ngào. Và người đã yêu, đã xa cái sự yêu sẽ thêm thấm thía tầm quan trọng của tình yêu.
Mưa chia cắt được guồng quay vội để ta lơ mơ một chút với thiên nhiên. Giống như ta nghỉ xả hơi một chút trong một bến đỗ tạm vì cơn ngâu tháng 7. Nghỉ một chút để tiếp tục và mạnh mẽ hơn. Ngày mai biết đâu lại mưa, nhắc ai đó mình yêu thương mang theo áo che mưa và cười hiền rằng mình cũng tinh ý lắm!
Và:
Tháng 7 này, ta cố gắng tìm lại chút ấm áp cho tâm hồn. Tập cho mình thói quen nghe những bản nhạc vui vẻ yêu đời, đừng lúc nào cũng nghe mấy bài nặng lòng, suy nghĩ miên man. Ta cũng tập cho mình thói quen đọc truyện cười hơn là chúi mũi vào "Haruki Murakami", vào những vấn đề rắc rối của con người rồi lại thấy mình đâu đó trong những nhân vật của ông. Mình nên thay đổi một chút.
Tháng 7 về, có lẽ ta nên đi đâu đó một thời gian để tâm trí lặng lẽ trải rộng ra và có thể nhìn thấy những gì trước đây chưa từng thấy. Nên có một biến cố nào đó để ta vừa lòng một ai hay thắt chặt hơn ta với một người nào đó bất kỳ. Lâu lắm rồi ta chưa nhìn vào mắt ai đó thật sâu để cảm nhận "vị" của tâm hồn. Ta không biết đích xác nhưng có đôi lần ta nói thật lòng về một điều gì đó để cởi bỏ một chút ưu tư.
Tháng 7, có khi ta gặp lại một con người nào đó quen thuộc, nhận ra từ từ, sẽ có sự thay đổi về ngoại hình, mái tóc, giọng nói, hay hơn thế nữa là một cái vỏ rỗng... Bạn đốt ký ức đi, mang về một đống tàn tro cho cuộc sống và một vỏ rỗng thật bự, có nên không? Một cái vỏ rỗng sẽ làm bạn trơn tuột, mỏng manh và đều đều sống hằng ngày. Thật sự, ta không muốn mình rơi vào hoàn cảnh như vậy nhưng lỡ gắn chặt thì khó vứt bỏ trong một sớm một chiều.
Ngồi xem lại mấy đoạn video Huỳnh Phúc Điền, bài hát Trịnh, ta lại tiếc nuối một điều gì đó. "Tôi ơi đừng tuyệt vọng", cuộc đời có bao nhiêu mà hững hờ. Cứ sống và yêu đi dù một không gian nào đó, ta thấy cô đơn vô cùng. Nhưng không phải lụy vào nó mà nên là sự trải nghiệm hữu ích cho tương lai. Ai bảo sự cô đơn không thú vị, làm tàn phá tâm hồn ta, không vậy đâu. Điều đó giúp ta nhìn nhận nhiều thứ rõ ràng hơn.
Lúc này đây, ta biết mình phải vượt qua một đoạn quanh co của khúc sông để có thể tràn vào một dòng chảy nào đó trong tương lai. Trước khi vòng quay đều đặn của cuộc sống lại bắt đầu, ta xắn tay áo lên làm cho xong một vài việc.
Tháng 7, ta sẽ tập nói những lời yêu thương, sẽ về một phần nào đó của tuổi thơ, sẽ đi trên con đường quen thuộc, trao cho ai nụ cười bí ẩn. Mời một ai đó uống cà phê để trả nợ ân tình, về với yêu thương.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------